CHAP #2 :
JUST ANOTHER GLEE "CHRISTMAS" PROJECT
Tặng chị Fatianma của tôi, người đã cùng tôi chia sẽ tình yêu và đam mê về vũ nhạc kịch Broadway!
Tặng LFF, nơi đã cùng tôi chia sẽ tình yêu và đam mê về bộ phim CodeLyoko!
Giáng sinh vui vẻ
Sáng thứ hai đầu tuần, 7h sáng.
-Các em thân mến, Giáng sinh năm nay trường chúng ta sẽ tổ chức chương trình văn nghệ để gây quỹ từ thiện cho việc tu sửa cô nhi viện dành cho trẻ mồ côi trong thành phố. Em nào muốn tham gia thì hãy đăng kí với thầy Jims tại thư viện.-
Tiếng loa thông báo tại trường Kadic vang lên.
Kết thúc bản tin buổi sáng, thầy hiệu trưởng thở dài trong phòng:
-Cô Joane à, năm nào mà trường Kadic không tham gia vào hoạt động này. Rất ít em tham dự, thậm chí có năm không có em nào cả. Tâm lý của các em ấy rất ngại việc biểu diễn trước mặt mọi người, nhất là khi vẫn tồn tại những thành phần học sinh cá biệt luôn sẵn sàng nổi loạn và phá vỡ buổi biểu diễn. Mặc dù thì quả thật cũng có một số em rất hăng hái, nếu không muốn nói là thái quá. Như vở kịch ngoại khóa lần trước, với sự sáng tạo điên rồ của Odd, tôi không dám nói thẳng ra là cái sân khấu đã trở thành nơi hỗn tạp của Thời Phục Hưng và Kỷ Vũ Trụ Viễn Tưởng như thế nào đâu. Đã vậy, năm nay còn có đại diện các đoàn thanh tra. Cô chắc rằng cô sẽ đảm nhận được việc này chứ?
_Thầy đừng lo, tôi tin chắc năm nay trường của chúng ta sẽ có một màn trình diễn tuyệt vời. Theo tôi thì những lần trước chúng ta chỉ gói gọn trong những vở bi kịch tình yêu cổ điển của Shakespears, tôi không có ý gì, nhưng tôi tin điều đó khiến các em học sinh cảm thấy nhàm chán. Đó là lý do tôi chọn một xu hướng mới cho ngoại khóa kịch của trường. Chúng ta cần phải thay đổi để tránh đi vào lối mòn của sự rập khuôn và cỗ hữu!
_Tôi cũng không muốn lo làm gì. Nhưng…- Thầy mở xấp kịch bản nằm trên bàn-… Kadic đã quen với những vở kịch bất hữu mang giá trị tinh thần của giai đoạn Trung Đại rồi, như thể là đặc trưng truyền thống của ngôi trường vậy!
Cô Joan cười, cầm xấp kịch bản trên tay thầy hiệu trưởng:
_Tôi sẽ không làm thầy thất vọng đâu.- Cô tự tin tuyên bố! –Với lại, tôi tin là “đặc trưng truyền thống” với những vở kịch Trung Đại của Kadic thực chất là do thiếu chi phí ! Và tôi cũng tin là sự lo lắng thực chất của thầy là việc phải đầu tư quỹ trường vào việc dựng cảnh sân khấu ! Và tôi cũng xin nói cho thầy yên tâm là nhà trường không phải trích bất kỳ phần quỹ nào cả. Tất cả hãy để tôi lo!
………………………….
Tại khu vực kí túc xá nam, lúc 7h sáng thứ 6
-Không thể nào, làm ơn… làm ơn đi, hãy nói với mình đó không phải là sự thật đi!-Odd thốt lên.
-Rất tiếc bồ tèo à, tớ ước gì có thể nói dối cậu.-Ulirich thở dài.
-Tại saooooooooooooo ! Sao là lại tôi. Tôi đã làm gì cơ chứ???
-Odd hãy bình tĩnh lại đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.-Jeremy an ủi.
Odd không nói không rằng, nằm một cái phịch xuống giường, nhắm mắt nhớ lại cái sự việc đã diễn ra vào thứ 3 tuần trước, thứ đã khiến cậu rơi vào tình trạng này.
***Flash back***
-Nhưng cô Joane, em đã luôn làm bài tập và nộp đúng hạn rồi mà.
-Odd, khi cô nói làm bài tập nghĩa là em hãy thử sáng tác một vài bài hát hoặc một vở kịch cho riêng mình, nhằm thể hiện cách nhìn của em về cuộc sống. Hay đơn giản em chỉ cần học thuộc vài nét về Bach, Moazard hoặc Bethoven, nhưng tất cả những gì cô nhận được từ em chỉ là một kịch bản kinh dị ngớ ngẩn. Bethoven không hề chế tạo ra Frakenstein, Mozard không phải là ma cà rồng ăn chay, và Bach không mất tại Bắc cực khi truy tìm dấu vết của người sói. Đã vậy, thứ mà em gọi là bài tập ấy được viết trên một tờ giấy gói xúc xích Đức rồi sau đó gói thành con hạc giấy. Em nghĩ tiết học của cô là gánh xiếc và cô là con lừa sao!?!
-Thứ nhất thì trò con hạc giấy có tác dụng với Thầy Jims nên em nghĩ sẽ có tác dụng với cô. Thứ hai thì em thích xem giờ học của cô là giờ ngủ bù giữa giấc ngủ môn Toán và giấc ngủ môn Sử, và cô sẽ là thiên thần nếu cô không bắt em dậy chỉ để trả lời cho cô biết bản Xô-nát Ánh Trăng do ai sáng tác. Theo em thì nó không được viết bởi người Hỏa tinh mà là Nguyệt tinh… Ờ thì… Nhưng con hạc ấy được xếp theo nghệ thuật của người Nhật đấy ạ, ít ra cô có thể được cộng điểm cho em chứ.-Cậu chàng mở to đôi mắt và chớp chớp lịa lịa.
-Nghe này, cô đã coi bảng điểm của em, chúng thật sự rất khủng khiếp. Nếu như cô đánh em rớt môn này, em sẽ bị ở lại lớp và dành thời gian với thầy Jims suốt cả mùa hè. Khi đó, em sẽ chỉ ở thư viện học các công thức dài ngoằng. Cô tin là em sẽ sống tốt giữa những cuốn sách dày cộm suốt ba tháng trời…-Cô Joane vẽ nên cái viễn cảnh kinh khủng đến mức cậu chàng bắt đầu tái xanh mặt.
-Cô Joane đừng đánh rớt em. Em không muốn bị giam cầm với khỉ đột… ý lộn… thầy Jims cả ngày đâu! Em sẽ làm mọi thứ để được nâng điểm, nếu như cô muốn. Mà em đã nói hôm nay tóc cô đẹp thế nào chưa? Odd gỡ gạc.
Cô Joane thở dài và nói.
-Cô sẽ không đánh trượt em. Ngược lại, cô sẽ nâng điểm cho em nếu như em làm một chuyện giúp cho cô…
_ Bất cứ điều gì thưa cô Joan!
_Vậy thì 4h chiều nay, em hãy đến sân khấu nhé! Buổi công diễn cho chương trình từ thiện Giáng sinh sắp tới rồi mà cô thì chưa chọn được diễn viên chính… Nếu em làm tốt, cô sẽ cộng thêm điểm vào bài kiểm tra của em! Với lại, việc tham gia ngoại khóa quyết định 45% số điểm cho việc đánh giá học lực cuối năm nữa!
…
Như một tên tội phạm được tha bổng, Odd vui vẻ rời khỏi phòng giáo viên, tiến về căntin.
-Mọi chuyện sao rồi ?-Aelita vội hỏi khi thấy Odd bước vào.
-Cô ấy cho cậu đậu chứ ?-Jeremy nối tiếp.
-Cậu có ở lại lớp không ?-Ulrich cũng nối tiếp.
-Từ từ nào, mọi thứ ổn cả. Cô ấy cho tớ một cơ hội nếu như tớ đến sân khấu chiều nay.
-Cô có nói vì sao không ?-Yumi vặn hỏi.
-Cũng chả rõ, tớ nghĩ cô ấy thấy tài năng diễn xuất của tớ nên chắc sẽ cho tớ vào một vai diễn nào đó chẳng hạn… có thể là
vai chính cơ!-Odd nhún vai rồi lao vào khay thức ăn như một kẻ chết đói.
_Tớ nghe đồn năm nay trường chúng ta sẽ không diễn những vở kịch thời Trung Đại nữa!-Yumi nói.
_Thế thì càng hay!- Odd nhóp nhép cái miệng tèm lem súp sữa- Tớ ngán những lời thoại ướt át đến tận cổ rồi. Tớ hi vọng cô Joan sẽ chọn một kịch bản khoa học viễn tưởng của những năm 3000, và tớ sẽ vào vai hiệp sĩ chiến đấu với bọn người máy điên!
Vừa nói, Odd vừa giơ quả chuối ra giả làm súng laze, chĩa thằng vào bàn mà William đang ngồi. Cái điệu bộ hiệp sĩ laze chuối của Odd khiến William buồn cười đến mức xém chút nữa là sặc súp lên đằng mũi. Cố gắng nhịn cười, cậu bước ra khỏi căntin, tiến thẳng về phía văn phòng giáo viên. “Nếu Odd được như vậy thì mình cũng phải thế!”- William tự nhủ thầm.
…
4h chiều tại sân khấu.
_Odd, không ngờ sau thất bại ở vở diễn vừa rồi, cậu vẫn dám bén mảng tới đây!-Giọng thé thé của Sissi cất lên làm Odd giật bắn cả mình- Hi vọng cậu sẽ không phá hủy sân khấu như lần trước. Tớ không muốn vào vai một nàng công chúa bị lạc giữa trận chiến của một con rồng Tiền sử và một con khủng long máy đâu.
_Ôi Sissi, làm ơn đi ! Thật ra vì tớ cần điểm cộng nên mới đồng ý tham gia vở kịch này, chứ tớ cũng ngán việc phải diễn chung với một người mơ mộng luôn nói những lời thoại ướt át như cậu. Với lại, tớ nghe nói năm nay chúng ta sẽ không diễn kịch Trung Đại. Biết đâu chừng sẽ là một vở kịch khoa học viễn tưởng của những năm 3000, và tớ sẽ vào vai hiệp sĩ chiến đấu với bọn người máy điên. Khi ấy thì tớ không phải động não về việc kết hợp giữa Trung Đại và Viễn tưởng nữa !
Sissi im lặng, thật ra thì cô đang tưởng tượng hình ảnh mình được diễn chung với Ulrich trên sân khấu dựng hệt như cảnh ban công trong vở Romeo và Juliet, với những ánh đèn chớp lóa của báo chí và những người hâm mộ muốn xin chữ ký !
_Trật tự nào!-Thấy Jims bắt loa quát tướng lên, mặc dù chẳng có bao nhiêu học sinh ở đó, thật ra thì cũng không quá 15 đứa, mà hết 2/3 vốn dĩ là học sinh của câu lạc bộ văn nghệ và kịch thuật. Quả thật, đúng như thầy hiệu trưởng nói, học sinh Kadic không mặn mà lắm với nghệ thuật.
_ Ái chà, cô không ngờ là thầy hiệu trưởng đã nói đúng, học sinh trường Kadic không thích kịch nghệ nhỉ! Hay là các em quá chán ngán và bội thực với những vở bi kịch Trung Đại?- Cô Joan bước vào với xếp kịch bản trên tay. Vậy thì cô cũng xin tuyên bố, cũng như xác nhận tin đồn của các em mà cô đã nghe thấy suốt từ căn tin cho đến hành lang, thầy hiệu trưởng khả kính của chúng ta đã đồng ý trích một phần quỹ để thực hiện một buổi biểu diễn hoánh tráng nhất từ trước đến giờ nhằm gây quỹ từ thiện cho việc tu sửa cô nhi viện thánh Vicent bằng một vở diễn hoàn toàn không phải của giai đoạn Trung Đại. Và cô không muốn bất kỳ sự phấn khích hay thất vọng nào ngay khi cô tiết lộ về việc chúng ta sẽ diễn một vở nhạc kịch Broadway !!!
Những tiếng xì xào nho nhỏ làm cô Joan tin rằng phép màu Broadway đã tạo nên những phản ứng tích cực ở đám học sinh. Cô Joan chợt nhớ tới những ký ức tuổi thơ của mình, những ký ức và những khát khao cháy bỏng nhất đã ảnh hưởng sự nghiệp và cuộc đời. Tất nhiên là không ai không thể ủng hộ Broadway, trừ phi…
_Em xin lỗi cô Joan!- Sissi lên tiếng- Nhưng em hi vọng vở kịch “đường lát ván” (Broadway) của cô sẽ nói về vương quốc đường lát ván, nơi diễn ra câu chuyện tình yêu vĩ đại nhất của một nàng công chúa và một chàng hoàng tử đẹp trai. Vì em biết chính xác ai sẽ vào vai chính…
_Không thể tin được, Sissi! Ai cũng biết Broadway là tên của một vương quốc chôn kho báu bị mất tích nơi diễn ra một cuộc phiêu lưu xuyên không thời gian bằng robot và phi thuyền…- Odd thao thao bất tuyệt.
Đúng vậy, trừ phi không ai biết Broadway là gì! Nghe những câu hỏi ngớ ngẩn của Odd và Sissi, mọi người đều cười lăn lộn. Kể cả cô Joan cũng không thể kìm chế đến nỗi cười ra nước mắt!
_Em xin lỗi đã đến trễ!- William đẩy cửa bước vào trước sự ngạc nhiên của mọi người, nhất là Odd.
_Gã ngố ấy làm gì ở đây nhỉ!- Sissi tỏ vẻ khó chịu.
_Ồ, không sao cả, trò Dunbar!- Cô Joan nhẹ nhàng, ngưng cười và gạt nước mắt-Em tới vừa đúng lúc lắm! Tấ cả tập trung lại nào. Khác với mọi năm, từ phong cách kịch đến việc tuyển vai diễn cũng sẽ thay đổi. Cô muốn một sự công bằng trong việc phân vai. Sẽ không ai biết tên vở diễn hay tuýp nhân vật, vai chính và phụ cho đến khi tất cả sẽ được công bố ngày thứ năm tuần này. Cô sẽ chọn vai dựa trên khả năng diễn và giọng của các em, vì đây là một vở nhạc kịch Broadway. Một vở nhạc kịch Broadway đích thực chứ không phải là thứ mà hai trò Elizabeth và Odd đã tưởng tượng ra đâu! Nào, tại sao em không bắt đầu, trò Elizabeth! Và em hãy chọn một bạn khác phái cùng song ca với ca khúc này.
_Là Sissi, thưa cô Joan!- Sissi cau có đứng lên đón lấy tờ kịch bản trên tay cô Joan, quay xuống nhìn một lượt. Chỉ có gã ngố mặt cóc Herb vẫy tay làm dấu tình nguyện, còn Nicolas thì chỉ thẳng tay vào Herb với nụ cười đười ươi van lơn vì không muốn bước lên sân khấu tý nào.-Herb, còn chờ gì nữa !- Sissi ra lệnh.
Nghe thấy thế, Herb vội vã bắn lên sân khấu như tên lửa, dìu tay Sissi một cách khoái trá. Nhạc bắt đầu nổi lên và giây phút tra tấn của cặp đôi hoàn hảo chính thức bắt đầu !
Đó là trích đoạn của bài hát “Baby it’s cold out side”. Một sự lựa chọn khéo léo để thử độ cao của giọng và biểu cảm gương mặt mà không để lộ thông tin vai diễn theo đúng như nhận định của cô Joan và cùng với tinh thần rất Giáng Sinh.
_Tớ không ngờ là cậu cũng đam mê kịch nghệ đấy William ?- Odd quay qua hỏi thăm khi rủ William ngồi gần cạnh mình.
_Thật ra thì tớ bị thiếu điểm. - William trả lời- Tớ cần điểm bù cho xếp loại học lực cuối năm bằng cách tham gia hoạt động ngoại khóa, nhất là khi đã phí mất một năm học với Lyoko ! Giống như cậu vậy, Odd.
Odd cảm thấy lùng bùng lỗ tai, không phải vì âm thanh quen thuộc “Lyoko” ấy, mà là việc kiếm thêm điểm cộng bằng ngoại khóa của William. À mà không ! Chính xác là vì giọng hát lảnh lót đến mức “lọt ghế” của Sissi và tiếng rên rỉ kỳ lạ như… zombie bị thổ tả của Herb, kèm với gương mặt biểu cảm đến mức “trầm cảm” của Herb và sự tự tin đến mức quái gở của Sissi trên sân khấu.
_Bẩy bì… ít sờ câu…âu… ao …ào …sai…ái…ái…ÁI ÁI ÁI ÁI ÁI… !!!!!!! – Sự kinh hoàng kết thúc bằng một nhịp lên giọng đáng sợ rât hoang dã cùng với một nụ cười rất bi kịch của Sissi và sự cỗ vũ nhiệt tình của cậu bạn mặt cóc khiến cả khán phòng chìm trong thảm họa !
_Holy shi…ờ… Sissi !!!- Cô Joan cố gắng kìm chế, đứng bật dậy và vỗ tay- Hai em làm tốt lắm !!! Còn em thì sao, trò Fiquet ? Em hãy chọn bạn diễn cho mình !
Anastasia Fiquet là bạn học cùng lớp với William, những học sinh lớp 10 duy nhất trong buổi thử vai này, và tất nhiên là cô nàng đành phải bắt cặp với bạn học của mình vì không còn sự lựa chọn nào phù hợp hơn !
_Nếu cậu muốn thế!- William đứng dậy, bước lên sân khấu với Anastasia không một chút ngại ngùng. Mọi người ở dưới đều ngước nhìn với sự kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc đó nhanh chóng chuyển thành sự khó hiểu và tức cười với tư thế cứng ngắt một cách cường điệu hóa của William.
Nhạc cất lên, Anastasia đã bắt đầu thể hiện ngay sự biểu cảm của mình, trong khi William thì vẫn trơ như đá với một nụ cười kỳ lạ của Joker trên gương mặt và không thể nào gọi là biểu cảm được. Nhưng khi William cất tiếng hát, tất cả mọi người ngay lập tức đều bị mê hoặc như chìm vào giọng ca nổi bật của những nam danh ca nổi tiếng của những năm 50s, trầm ấm đủ có thể khiến bất kỳ ai cũng muốn ở bên cạnh trong một ngày đông lạnh giá đúng như theo lời bài hát! Anastasia ngay lập tức bị áp đảo bởi giọng ca ấy, nhưng gương mặt có lẽ còn tệ hơn cả Joker khi bị sâu răng của William thì lại áp đảo ngược giọng ca của cậu.
_ Beautiful, please don't hurry…Your eyes are like starlight…Mind if I move in closer… Gosh, your lips look delicious… I'm thrilled when you touch my hand… How can you do this thing to me?... Ohhh, baby it's cold outside…- Mặc dù cái tư thế trơ như đá vẫn cứ như thế cho đến cuối bài hát, nhưng ít ra thì William còn chịu khó vung tay một tẹo khi ngân giọng ở nhịp cuối cùng.
Ngay khi cả hai kết thúc, cả khán phòng đồng loạt đứng dậy vỗ tay. Anastasia nhìn William thích thú với đôi mắt ngưỡng mộ và một chút cảm xúc mên mến.
_William, hãy làm cho cô thêm việc nữa. Em có thể làm một vài động tác gì đó được không, nhảy muá chẳng hạn?- Cô Joan đề nghị- Cô vẫn chưa thấy được khả năng diễn xuất của em!
_Thưa cô Joan!- Odd kéo cô Joan và thì thầm vào tai- Em không muốn làm William phải xấu hổ và em cũng muốn bảo vệ hình ảnh của bạn ấy trước mắt mọi người… thật ra thì bảo vệ mắt mọi người khỏi điệu nhảy, à không, tư thế phòng vệ bị kiến cắn của William thì đúng hơn. Em xin cô, đừng bắt William nhảy trên sân khấu!!! Đẹp trai có thể hát hay nhưng hoàn toàn không có khái niệm gì về thứ gọi là nhảy múa cả.
_Ok!- Cô Joan gật gù- Vậy thì đến lượt em, Odd. Hãy chọn bạn diễn và bước lên sân khấu nào!
Có lẽ vì tính cách nhố nhăng của mình, không hề có bất kỳ nữ sinh nào đồng ý diễn cặp với Odd. Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên nhưng lại quá bất ngờ đối với cậu chàng.
_Tốt thôi! Tớ sẽ tự độc diễn!
*** End Flash back***
_Thà cô ấy giao vai đó cho Sissi còn hơn!-Odd ụp mặt vào gối.
_Nhưng đó là vai chính, đúng như cậu mong muốn rồi còn gì.- Ulrich cười sặc sụa.
Odd quăng gối thẳng vào mặt Ulrich khiến cậu ta té lộn xuống giường. Jeremy cũng cười như điên. Aelita và Yumi mở cửa bước vào, tay cầm một cuốn sách mỏng và một cái áo đầm của những năm giữa thế kỷ XX.
_Thưa “tiểu thư Mary”, đây là tất cả những gì mà “cô” phải học cho vở kịch sắp tới!- Aelita đưa cuốn sách cho Odd với nụ cười mỉa mai nhất có thể.
_Còn đây là phục trang của cô, thưa cô Mary khả kính!- Yumi khoe chiếc áo ra trước mặt Odd.
_Tớ không có giỡn nữa đâu!- Odd nổi cáu, ôm Kiwi quay vào góc giường, nức nở- Tớ vào vai nữ chính, thật không thể tin được, bộ cô Joan bị điếc sao? Cả trường sẽ cười thẳng vào mặt tớ khi thấy tớ mặc bộ áo đầm và nhảy múa trên sân khấu.Thật không tin được, thế giới bị đảo lộn mất rồi! Thật là không đáng với số điểm cộng mà cô Joan cho tớ.
_Chịu khó đi Odd, ít ra thì cậu cũng được phô diễn tài năng hát giọng nữ cao vút mà không có bất kỳ ai có thể làm được.- Yumi nói thêm- Đó là những gì mà cô Joan đã nói với tớ khi tớ phụ cô ấy photo bản công bố kết quả tuyển vai vở “The Secret Garden”.
_Nhưng mà đâu chỉ có Odd có giọng nữ cao đâu. Aelita cũng có thể làm được.- Jeremy huých vai Aelita.
_Tớ bắt đầu tò mò rồi đấy nhé!- Ulrich ngồi bật dậy- Tớ muốn biết còn ai có thể đánh bại Odd trong lĩnh vực hát giọng nữ cao.
_Các cậu thiệt tình. Tớ đâu có hát hay được như Odd! - Aelita đỏ mặt, và hát lên như để chứng minh cho sự duy nhất của giọng ca cao vút mà Odd sở hữu - I need a place where I can go, Where I can whisper what I know, Where I can whisper who I like, And where I go to see them… Thấy chưa, đâu có hay đâu, không cao bằng Odd!- Aelita cười ngại ngùng.
_I need a place where I can hide, Where no one sees my life inside, Where I can make my plans, and write them down, So I can read them.- Yumi hát tiếp, khuyến khích Aelita.
_A place where I can bid my heart be still, And it will mind me. A place where I can go when I am lost, And there I'll find me.- Ulrich và Jeremy cùng hát theo.
_I need a place to spend the day, Where no one says to go or stay, Where I can take my pen and draw, The girl I mean to be.- Cả bọn cùng hát, Odd, Aelita, Yumi, Jeremy và Ulrich, kể cả Kiwi cũng sủa hùa theo.
_Wow, cô chưa bao giờ nghe ai trình bày bản “The girl I mean to be” xúc động như thề này cả, kể cả phiên bản của Daisy Eagan trong “The Secret Garden” gốc trên sân khấu Broadway!
_Cô Joan, cô đang làm gì ở đây ?- Cả bọn ngạc nhiên.
_À, thật ra thì cô đang tìm Odd để đưa cho em ấy bộ tóc giả này. Nhưng có lẽ Odd sẽ không cần nó nữa. Cô nghĩ là mình đã đổi ý sau khi được thưởng thức buổi biểu diễn nhỏ này. Aelita, đừng từ chối lời mời của cô. Cô chưa bao giờ nghe ai có giọng hát trong ngần và thánh thiện như em, mặc dù thì không đủ cao độ bằng Odd. Nhưng, em sẽ đồng ý vào vai Mary Lennox thế Odd chứ?
Odd nhìn Aelita van lơn. Trong khi đó, bản thân Aelita lại không muốn tý tẹo nào cả, không phải vì cô sợ sân khấu mà là vì chiếc khăn tay bí ẩn kia. Aelita vẫn chưa kể cho ai về điều đó cả, cô muốn tự mình tìm hiểu thật sự thì cái khăn tay mang ý nghĩa gì và vì sao cô Joan có được nó. Nhưng Aelita lại quá lo lắng phải khi tiếp xúc với cô Joan trong vở kịch.
_ Cậu nhìn xem này, công chúa!-Odd choàng chiếc áo đầm vào, nhảy múa trước mặt Aelita- Đừng nói với tớ là cậu muốn nhìn thấy hình ảnh này trên khấu nhé, làm ơn mà! Cô Joan, hãy dùng vũ lực với bạn ấy nếu cần ! Em cũng biết là cô không muốn nhìn thấy thứ này trên sàn diễn của cô đâu đúng không ạ!!!
Tưởng chừng có vẻ chưa đủ, Odd giật lấy bộ tóc giả trên tay cô Joan rồi đội vào. Cái hình ảnh bi thảm như một con ma cà rồng sau cuộc hỗn chiến với người sói của Odd có lẽ đủ sức khiến Aelita tưởng tượng viễn cảnh Odd đang biến vở kịch thành phim kinh dị ám ảnh lũ trẻ trong cô nhi viện.
_Thôi được rồi, tớ đồng ý!- Aelita bụm miệng cười trước sự nỗ lực vô vọng của Odd.
Odd mừng rỡ xé toạc chiếc áo đầm, ôm chầm lấy Aelita, rối rít cảm ơn.
_Trời ạ, Odd, xem cậu đã làm gì này!-Yumi thốt lên.
_Không sao!- Cô Joan nhặc nhạnh những mảnh rời của bộ váy lên, nháy mắt với Aelita- Nếu vào vai Mary, em sẽ có bộ phục trang đặc biệt cho riêng mình, Tóc Hồng ạ! Còn Odd, em vẫn phải có một vai tham gia trong vở kịch thay cho vai Mary nếu em muốn có điểm cộng, cô sẽ cho em thêm một cơ hội khác sau giờ ăn trưa.
_Bất cứ vai gì, miễn sao không phải là nữ là được rồi cô Joan ạ!- Odd lém lỉnh.
Khi cô Joan đi rồi, Aelita mới bắt đầu quay qua cả bọn, rút chiếc khăn tay ra chìa cho mọi người xem.
_Các câu nhớ hôm các cậu tổ chức sinh nhật cho tớ chứ? Hôm đó, cô Joan đã đưa tớ cái này.
Cả bọn im lặng nhìn chiếc khăn tay. Con Kiwi thì khịt mũi đánh hơi và ắt xì liên tục vì một mùi nước hoa quyến rũ rất lạ trên chiếc khăn tay.
_Thật ra thì tớ không muốn nhận lời vì sợ phải giáp mặt với cô ấy.
_Này, nếu cậu muốn, cả đám sẽ cùng tham gia vở kịch. Chúng ta sẽ cũng điều tra cô Joan trong quá trình tham gia vở kịch. Với lại, cả bọn cùng tham gia sẽ không vui hơn sao. Cậu cứ yên tâm, Aelita.- Yumi đặt tay lên vai Aelita khuyến khích.
_Nhưng sao chúng ta có thể tham gia vở kịch khi buổi thử vai đã kết thúc từ thứ ba vừa rồi?- Ulrich hỏi.
_Này, cô ấy cho tớ thêm một buổi thử vai sau giờ ăn trưa hôm nay. Đây không chỉ là cơ hội của tớ mà còn cho tất cả các cậu !
………………………….
_Các em đã có mặt đông đủ cả chứ? Tốt. Cô sẽ thông báo cho các em biết, vì lần trước chúng ta có quá ít học sinh tham gia phần thử vai nên dàn diễn viên của chúng ta chưa đạt đủ số lượng. Hôm nay, cô muốn có một buổi thử vai cuối cùng và sẽ có kết quả ngay tại chỗ, và chúng ta sẽ có cả buổi tối để luyện tập. Và nhân đây, cô cũng xin tuyên bố sự thay đổi cho vai nữ chính là Mary Lennox sẽ thuộc về Elf (yêu tinh)… ồ, cô xin lỗi… là Aelita Stones!
Aelita thoáng chút ngạc nhiên với tiếng Elf đó.
_Và cô cũng đã nhận được đơn đăng ký thêm của một số em học sinh muốn tham gia bổ sung. Cô hi vọng sự tích cực này là vì ảnh hưởng của Broadway chứ không phải vì sự hào phóng trong kinh phí của nhà trường đã khiến các em có hứng thú trong việc tham gia ngoại khóa.- Sự châm biếm của cô Joan làm cả đám cười rần rần- Nào, khi cô đọc đến tên ai thì người đó hãy bước lên sân khấu và xếp hàng trật tự nhé.
Ngoài nhóm của Jeremy, Ulrich, Yumi và Odd ra, còn có thêm vài học sinh khác, đầy đủ từ khối lớp 3 trở đi, đứng lố nhố và lúc nhúc dọc sân khấu. Tất nhiên là đông hơn lần trước, nhưng đếm lại thì số lượng cũng không vượt qua hai bàn tay và hai bàn chân, tính thêm luôn cả mấy cái móng tay chân nữa cho nó tích cực!
_Các em sẽ lần lượt biểu diễn phân nhạc “Come Spirit, Come Charm” của vở kịch- Cô Joan nói.
Nhạc nổi lên, và cái sự lố nhố lúc nhúc kia chuyển sang một thể loại lúc nhúc lố nhố mới mà không có từ nào để miêu tả.
Come spirit, come charm,
Come days that are warm,
Nếu các diễn viên Broadway cần phải có một phần biểu diễn tốt nhất có thể với giọng ca truyền cảm và gương mặt biểu cảm, thì đám học sinh trường Kadic cần một khóa luyện diễn viên cấp tốc ngay lập tức. Đám con gái như Naomi, Emily… người thì không thể nghe rõ phát âm, người thì lại có giọng hát kết hợp vừa đọc rap vừa cầu kinh. Ít ra thì phần biểu cảm cũng không đến nổi quá tệ, cũng tầm tầm như Sissi hôm bữa. Đám con trai như Mathieu, Thomas… thì còn tệ hơn, có những học sinh đã vỡ giọng nghe cứ phè phè như vịt đực, lại có những đứa hát mà như thể đang niệm chú trừ tà. Nói chung là cứ loạn xạ hết cả lên. Đó là chưa nói đến việc khả năng diễn xuất, cứ như là cuộc hội ngộ của Mr.Bean và Charlie Chopin vậy, nhưng cứ phải nói cho tích cực thì khá hơn gương mặt Joker của William nhiều!
Come magical spell,
Come help him get well.
Nếu so với William, thì giọng hạt của Ulrich không tệ chút nào, nếu không muốn nói là chất lượng hơn hẳn khi giọng của William quá già so với tuổi! Còn Jeremy, có lẽ bộ não của cậu chàng đã chứa quá nhiều công thức và phương trình đến mức không đủ sức chứa bất kỳ một nốt nhạc nào nữa, nhìn kịch bản gần cả tiếng đồng hồ mà mở miệng hát chưa tới nổi 30 giây, rồi sau đó lại ấp a ấp úng như radio bị nhiễu, nhưng ít ra thì âm thanh nghe không bị “sạn” nhiều mà vẫn rất chất và mượt.
Come, come spirit, come charm,
Còn Yumi, có lẽ dòng máu Nhật chảy trong thanh quản khiến giọng của cô nàng nghe đậm chất ghost’s chorus, trong vắt và bí ẩn, đúng như chất giọng mà cô Joan đang tìm kiếm cho vai linh hồn của nàng Lily Craven.
Come magical spell
Come help him get well.
Odd, dù tìm kiếm một vai khác không phải là nữ, vẫn cứ cất cái giọng cao vút ấy lên khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, tưởng rằng đang lắng nghe một cô nàng nóng bỏng nào đó hát.
_Được rồi, các em làm tốt lắm. Cô rất bất ngờ đấy! Nhất là khi thanh nhạc kịch không hề được dạy tại Kadic… Dù sao thì, các em có 1 tiếng rưỡi để nghỉ ngơi, và cô sẽ thông báo kết quả ngay sau đó!
………………………….
_Dì Joan!- William xô cửa chạy ùa vào văn phòng giáo viên một cách bất lịch sự.
_Phép lịch sự của em đâu, trò Dunbar!- Cô Joan nghiêm giọng nói mà không thèm ngước lên nhìn.
William hằn hộc bước ra ngoài, gõ cửa một cách gượng ép. Khi được cô Joan cho cho phép, William bước vào và miệng bô bô:
_Dì Joan, cháu phản đối việc…
_Là cô Joan, trò Dunbar! Coi chừng cách xưng hô của mình !- Cô Joan ngồi tại bàn làm việc, nhấp tách cà phê, lạnh lùng ngước mắt lên khỏi đống giấy tờ.
_Nhưng ở đây đâu có ai đâu mà dì… à, cô phải lo ?
_Nhưng nếu có ai thì sao ? Với lại, với tư cách là một giáo viên, cô cũng muốn có sự công bằng giữa tất cả mọi học sinh ở đây, không thiên vị bất cứ một ai, trò Dunbar ạ ! Và với tư cách là một người trong gia đình, ờ, một cách chưa chính thức, cô không hề thấy em thay đổi gì như cha em đã kể trong chuyến viếng thăm lần trước. Tất cả vẫn chỉ là một cậu bé khó bảo và bất trị. Cô không muốn cha em phải thất vọng khi thấy em như thế này…
_Thôi được, nhưng cháu… à, em tới đây không phải để bàn với dì… ờ, cô về chuyện xưng hô đó. Mà là em không thể chịu nổi việc phải hỗ trợ cho con gái thầy hiệu trưởng việc luyện thanh. Em chưa bao giờ gặp được ai mà không hề có bất kỳ năng khiếu nghệ thuật hay tố chất âm nhạc nào như Sissi cả ! Mà tại sao em phải giúp Sissi luyện thanh trong khi cô ta không có vai diễn nào trong vở kịch cả?
Cánh cửa phòng lại mở ra và Sissi bước vào :
_Thưa cô Joan… Ồ, cậu cũng ở đây sao William, càng tốt ! Cô Joan, cô đã hứa sẽ giao vai Mary Lennox cho em nếu em có giọng hát cao như Odd. Em nghĩ giọng hát của mình đã đủ hoàn hảo, nhưng vì cô muốn, em đã đồng ý hạ mình học với gã ngố này. Nhưng em thấy tất cả chỉ là trò tốn thời gian. Vậy mà Aelita đã thế chỗ của em ! Và em đang vô cùng phẫn nộ ! Ừ thì, không phẫn nộ bằng lúc đầu khi cô giao vai diễn đó cho Odd, ý em là đó điều ngớ ngẩn nhất thế giới ! Nhưng em đã chịu cực hình với gã ngố này khi cậu ta liên tục bắt em hát những thứ chả liên quan, như hát về rễ lớn và lá cây bay… Ít ra thì em cũng phải có một vai nào đó chứ !
_Tên tớ là William Dunbar chứ không phải là gã ngố nào hết. Và thứ rễ và lá của cậu là cung Rê Trưởng và nốt La Thăng !!! Cô Joan thấy chưa, thật là tấn bi kịch.
_Đủ rồi ! Cô xin lỗi hai em, nhất là Sissi. Cô đã không… ờm… nhận ra rằng Broadway có thể không phù hợp với em. Một nghệ sĩ thể loại bi kịch thời Trung Đại như em không nên bị ném vào một thể loại khác ngược với tài năng của mình.
_Em chân thành nhận lời khen đó của cô !-Sissi kêu hãnh. Nhưng em luôn là người xuất hiện trong tất cả các vở diễn của trường. Và bố em là thầy hiệu trưởng, ông sẽ làm cho đời cô khốn khổ nếu cô không cho em vào vài Mary, hoặc một vai nào đó trong vở kịch Broadway ngớ ngẩn của cô.
_Cứ như là làm việc với người Mỹ !- Cô Joan nghiến răng nhủ thầm- Thôi được, hiện tại, cô còn đang trống một vai. Nếu em muốn, em có thể sẽ vào vai Martha. Vai đó không tồi đâu. Còn bây giờ cô xin phép, đã đến giờ công bố kết quả cuối cùng.
………………………….
_Ok, các em thân mến, cô đã có kết quả cuối cùng. Ngoài những vai mà chúng ta đã được chọn thứ ba vừa rồi, với sự thay đổi nhân vật chính là Aelita như chúng ta đã biết. Thì những bạn còn lại, dù vai diễn là ai chăng nữa, các em vẫn là những diễn viên Broadway thực thụ. Sẽ không có bất cứ em nào, một khi đã thử vai ở đây, không có kết quả nào. Dù là vai những hồn ma của căn nhà Misselthwaite, các em vẫn sẽ là những con người quan trọng của vở kịch! Và không để các em đợi lâu… Vai Martha thuộc về Sissi.
Mọi người từ sự hồi hộp chuyển sang im lặng một cách đáng sợ. Cái gì chứ mà Sissi ư ? Chết thật, vai Martha những hai phân đoạn nhạc cơ!
_Thấy chưa- Odd nói- Cô Joan bị điếc thật mà!
Ngoài những vai khác thuộc về những học sinh khác mà tất nhiên là không ai trong chúng ta quan tâm ngoài nhóm của Jeremy ra, thì vâng, vai của các chiến binh của chúng ta gần như đều là vai chính: Jeremy vào vai Colin Craven vì vẻ thư sinh yếu đuối của mình, và Odd may mắn thay lại nhận được vai cậu bé Dickon em trai của Martha, mặc dù điều này khiến Odd cực kỳ khó chịu. Và ngay khi nghe cô Joan xướng tên Yumi vào vai Lily Craven, William ngay lập tức dẹp cái bộ mặt gằn gọc khó chịu vì Sissi đi, thế vào đó là sự mừng rỡ hân hoan. Vai Lily của Yumi quá hoàn hảo với vai của William, hoàn hảo đến mức cậu chàng nghĩ cô Joan đã cố tình sắp đặt như thế! Tất nhiên là William vẫn còn tình cảm với Yumi! Nhưng sự vui vẻ bị dập tất ngay khi tên của Ulrich được nối với vai Neville Craven. Ok, chính thức đây là điều kỳ lạ như đã định đoạt sẵn, tam giác tình cảm của Ulrich, Yumi và William như được “hình thức” hóa dưới tam giác tình cảm trong vở kịch của ba nhân vật Neville, Lily và Archibald Craven, vai của William.
_Em phản đối!- Cả ba người, Ulrich, Yumi và William cùng đứng dậy đồng thanh. Nhưng thật ra thì William chỉ không đồng ý với vai của Ulrich, còn Ulrich thì không đồng ý với một vai phản diện cho lắm, trong khi Yumi thì lại không đồng ý cho cả hai vai nam của William và Ulrich khi họ đều tranh giành tình yêu của nhân vật Lily.
_Nhưng thưa cô, em không thể nào song ca với William phân nhạc LiLy's Eyes được!- Ulrich than thở.
_Đúng vậy, bọn em không thể nào cùng song ca hát về đôi mặt đẹp tuyệt vời của Yumi... ờ Lily được.-William nhìn Yumi.
_Em không thể vào vai khác được sao ạ? Ý em là, em có thể vào vai chú chim cổ đỏ cũng được- Yumi van nài.
Cô Joan cười dịu dàng, tìm cách làm dịu bộ ba học sinh đặc biệt kia. Nhưng thực tế thì đang khổ sở vô cùng. Chưa bao giờ mà cô Joan cảm thấy khó khăn hơn khi mà tìm kiếm vai diễn cho một ngôi trường không có bao nhiêu học sinh có đủ điều kiện để tuyển vai cả.
………………………….
Giờ ăn chiều đầy hào hứng của đám học sinh sôi nổi hẳn lên nhờ những câu chuyện và bàn luận của vở kịch. Đúng thật, không có gì bằng sức mạnh của Broadway!
Giờ thử trang phục ngay sau giờ ăn cũng rôm rả còn hơn là tiệc hóa trang lễ Halloween, với lại cũng không khác gì lắm khi gần một nữa nhân vật trong vở kịch đều là những hồn ma. Những bộ đồ hóa trang của những năm XX đã thổi một luồn không khí mới lạ mà thầy hiệu trưởng chưa từng thấy với đám học trò của mình. Ông cảm thấy rất hài lòng với những gì cô Joan làm, nhất là ông không phải tốn dù chỉ một xu vào tiền phục trang, điều đó khiến những bộ đồ ấy như đẹp lộng lẫy hơn trong mắt thầy hiều trưởng.
Bầu không khí ấy cũng ảnh hưởng đến nhóm của Jeremy. Khi Odd thích thú mặc bộ đồ của Dickon và nhảy múa trước gương thay cho hình ảnh cái váy đầm ban sáng làm cậu cười tít cả mắt. Còn Ulrich trong trang phục quý tộc với chất liệu vải không thua những bộ vest chính hiệu, đứng bên cạnh Yumi đang gọi điện thoại xin phép ba mẹ ở lại trường để tập kịch. Trông Yumi vừa bí ẩn vừa quyến rũ trong bộ váy dài trắng muốt của hồn ma nàng Lily Craven, vừa đúng lúc Jeremy đẩy chiếc xe lăn tới- công cụ diễn đặc biệt dành cho vai Colin của câu. Còn Sissi thì nhất quyết không bước ra khỏi phòng cho đến khi nào bộ trang phục Martha của cô trong sexy hơn!
_Aelita, cô muốn em hãy mặc nó trong vở diễn của mình.- Cô Joan đưa cho Aelita chiếc váy đầm màu hồng đáng yêu với chất vải mịn và đắt tiền- Mặc dù nó đã cũ, nhưng nó đặc biệt quan trọng với cô. Cô đã mặc nó khi bằng tuổi em, với cùng vai diễn Mary Lennox như em đây. Cô muốn em hãy tỏa sáng trên sân khấu cùng với nó!
………………………….
Phòng tập rôm rả tiếng nói chuyện xôn xao, ai cũng háo hức cho buổi tập đầu tiên.
Ngay khi cô Joan bước vào, tất cả đều sẵn sàng trên sân khấu, từ những linh hồn ngôi nhà Misselthwaite, những nhân vật phụ khác, nhân vật chính Mary của Aelita, Martha của Sissi, Dickon của Odd, Colin của Jeremy, Lily của Yumi, Neville của Ulrich… và kể cả nhân vật Archibald xấu xí với cái lưng gù của William nữa.
Cô Joan ngồi xuống hàng ghế đạo diễn, nhìn lên đám học sinh trong trang phục hóa trang, mắt long lanh với nụ cười trìu mến.
_Chúng ta bắt đầu nào!- Cô Joan hô, nhưng lại ngồi đó, im lặng và chợ đợi.
_Ờ, cô còn chờ gì nữa?- Một học sinh trong vai cụ già gác vườn Ben lên tiếng.
_Vở diễn bắt đầu.- Cô Joan dịu dàng.
_Nhưng làm sao chúng em có thể diễn được?- Một học sinh khác trong vai Rose Lennox lên tiếng.
_Vậy thì khi nào vở diễn mới có thể bắt đầu được?- Cô Joan mỉm cười hỏi nhẹ nhàng.
_Vở diễn bắt đầu khi đèn đã tắt và màn được kéo lên!- Odd nói một cách ngây ngô và không ăn nhập chủ đề lắm khiến cả đám phì cười.
_Em nói đúng.-Cô Joan mỉm cười và nhờ ban hỗ trợ kỹ thuật của nhóm học sinh lớp 12 kéo rèm và tắt đèn, rọi đèn pha lên sân khấu.
_Vậy là vở kịch đã bắt đầu rồi.- Cô Joan nói.
………………………….
Sự chỉ đạo diễn kịch của cô Joan không gì khác ngoài câu trả lời “Đúng”, “Phải” hay những câu tương tự thể hiện sự đồng ý và ủng hộ và những câu hỏi ngược khiến cho học sinh tự trả lời cho chính mình…
_Cô Joan, em phải bước ra từ phía cánh gà bên phải hay bên trái ạ?
_Em nghĩ sao?
_Bên trái ạ?
_Đúng thế!
…
_Cô Joan, em sẽ đứng yên hay chạy dọc rìa sân khấu trong phân nhạn này ạ?
_Em nghĩ sao?
_Đứng yên ạ?
_Tất nhiên rồi!
…
_Cô Joan, cô có nghĩ rằng sẽ hay hơn nếu em hát phân nhạc này trầm xuống không?
_Tại sao lại không?
…
Chỉ trong vòng chưa đầy bốn tiếng, 5 phân nhạc của vở kịch đã hoàn tất một cách nhanh chóng. Đám học sinh không một chút mệt mỏi sau khi luyện tập cẳng thẳng, luôn miệng thôi thúc cô Joan tập tiếp một cách thích thú. Nhưng cô Joan từ chối vì sức khỏe không cho phép và đành dời lại ngày hôm sau
Ngày hôm sau, và ngày hôm sau nữa, toàn bộ hồi I của vở kịch đã xong đâu đấy trong sự phấn khích của đám học sinh. Chưa bao giờ cả đám thấy hứng thú như thế với kịch nghệ cả.
…
_Không thể tin được là cô Joan lại bỏ rơi chúng ta đúng 10 ngày trước đếm công diễn!
_Cô ấy đâu có bỏ rơi chúng ta! Vì sức khỏe đấy chứ! Suốt ba ngày luyện tập cô ấy không thấy khỏe mà!
_Không phải đâu, bố tớ nói rằng cô ấy bận chuyện gia đình…
_Chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta còn cả 14 phân nhạc của hồi II
_Nghe này, với tư cách là người thay thế cho cô Joan, tớ sẽ đảm nhiệm phần còn lại của vở kịch- William cố gắng vãn hồi tình thế.
_Ai cho gã ngố này quyền thế?-Sissi phản đối.
_Bọn tớ muốn có cô Joan!
_Chúng ta đâu cần cô Joan!-Aelita là người đưa ra lời nói cuối cùng- Các cậu không thấy suốt thời gian qua, chính chúng ta mới là những người tự chỉ đạo vào biên kịch, không phải là cô Joan, cô ấy chỉ quan sát chúng ta thôi. Chúng ta có thể tự mình tập nốt hồi II ! Bây giờ thì mặc trang phục vào và chuẩn bị cho phân nhạc “The Girl I Mean To Be”
………………………….
Ngày biểu diễn cuối cùng cũng đã đến, một tuần ngay trước đêm Giáng Sinh. Khắp nơi rộn rã, tuyết phủ trắng xóa, đèn màu lung linh khắp đường, dây kim tuyến đủ màu đầy cả những con phố.
Cô nhi viện thánh Vicent được trang hoàng lộng lẫy với cây thông Giáng sinh do chính các em trong cô nhi viện tự tay trang trí. Bầu không khí ấm áp bao trùm khắp nơi.
Sân khấu dựng giữa quãng trường tu viện được đầu tư kỹ lưỡng và hoành tráng, khán giả chật kín từng hàng ghế. Thầy hiệu trưởng ngồi với ban đại diện thanh tra, trao đổi vô cùng hứng khởi về sự chuần bị chu đáo cho vở kịch. Phía trong phòng phục trang, lũ học sinh nháo nhác trang điểm, thay đồ, ôn lại thoại và luyện giọng.
_Các em đã sẵn sàng rồi chứ !
Cô Joan đột ngột xuất hiện khiến cả đám mừng rơn, rối rít.
_Tụi em biết là cô sẽ không bỏ rơi chúng em mà !
_Cô phài là người vỗ tay to nhất đấy nhé !
Riêng Aelita, cô bé nhìn vào gương, thoa chút son môi và quan sát bóng phản chiếu của cô Joan lọt thỏm giữa đám học sinh bu quanh, quan sát ánh mắt đặc biệt mà cô Joan nhìn về phía Aelita với nụ cười ấm áp.
_Cho tớ mượn cái gương cầm tay của cậu đi !-William vác cái cục u trên lưng, cầm lấy cái gương Aelita đưa, quan sát hình phản chiếu cái gương mặt bị làm xấu xí bởi những nét vẽ nghệch ngoạc- Jeremy, cậu gọi đây là gì ? Tớ vào vai Archibald chứ đâu phải thằng gù nhà thờ Đức Bà Quasimodo mà cậu vẽ như thế này.
_Cậu muốn gì nào, tớ phải ngồi cái xe lăn ngớ ngẩn này đây…
Trong khi William mãi gây gỗ với Jeremy về việc trang điểm mặt, thì Aelita chợt nhìn thấy cái gì đó ở góc trên cùng của tấm gương trang điểm của cô nhi viện. Nó nằm ở góc khuất nên chắc không ai để ý. Giữa khoảng 5 bức hình chụp những em bé ở cô nhi viên có một bức hình cũ mục nát và ố vàng, có lẽ là của mấy đứa bé ở đây, lâu lắm rồi. Nhưng, điều mà Aelita chú ý nhất có lẽ là cô bé ở góc bên trái tấm hình, mái tóc đuôi gà và gương mặt giống hệt Aelita, và nụ cười của quá khứ mà Aelita thường mơ về mẹ !
………………………….
Màn đã kéo lên và đèn đã tắt, vở kịch đã bắt đầu.
………………………….
End chap #2Thành thật xin lỗi mọi người là Giáng Sinh đã qua từ lâu lắm rồi, nhưng mà bây giờ mới dám post chap#2 lên :( .
Thật ra, đây là chap đặc biệt mừng Giáng Sinh, nhưng mà pink không dám post lên vì sợ khộng được ủng hộ. Khi nhìn thấy chap đầu tiên gần như không có ai đọc nên đã thất vọng não nề
, nên pink đã để cái chap#2 này thối mốc meo trong máy tính, từ Giáng sinh năm ngoái cho đến tận 8/3 năm nay :P.
Mặc dù thì đã được chị Fat và chị Snow ủng hộ nhiệt tình, nhưng mỗi khi cứ bật máy lên, mở folder chứa file chap#2 ra để post lên forum thì cảm giác mặc cảm lại tràn trề, vì sợ tất cả nhận lại được chỉ lại là một comment nhàm để "cứu del" của chị Fat.
Nhưng dù gì thì chị Fat cũng đã thay mặc hứa với chị Snow là pink sẽ post chap#2 trong tuần này (này thì em giữ thanh danh của chị nhé), nên thôi thì là món quà muộn vậy, tặng cho người "phụ nữ" quan trọng của em nè. Yêu chị nhiều nhé!!! 8/3 vui vẻ ^^ ăn mau chóng lớn để cái tên Fat thành sự thật nhé