Chapter I
17h30’. Trên đường ra khỏi trường.
“Số mày may mắn có hạng đấy Uyên ạ!” Thằng Giang vừa cười hô hố vừa vỗ vai Uyên. “Có thằng Toàn nó làm thần hộ mệnh cho mày đấy nhớ.”
“Vớ vẩn!!” Cả Uyên lẫn Toàn đều đồng thanh phản đối.
Sau khi thấy sự trùng hợp, hai đứa ngó nhau 1 giây rồi lại quay mặt sang 2 hướng khác nhau. Thằng Toàn gào lên.
“Mày ăn nói cho cẩn thận đi Giang! Chơi với mụ Ly mà chẳng tử tế ra chút nào à?” Nó cười nhếch mép chọc tức thằng Giang.
“Thằng Toàn…” Giang tức tối đến mức không nghĩ ra chữ nào để bật lại.
Toàn vẫn tiếp tục trò mèo vờn chuột của nó trong khi ba đứa con gái kia cười ngặt nghẽo. Đứa thì che miệng cười, đứa thì ôm bụng, đứa thì suýt ngã lăn ra đường.
“Ủa, chứ chẳng phải Ly ăn nói được lòng mọi ng lắm há? Sao bạn Giang lại lấc cấc thế này?” Toàn chớp chớp mắt, trông bựa khôg gì đỡ nổi, đến mức cả thằng Giang cũng phải phì cười.
Cả năm đứa mải cười đùa mà không để ý rằng trời đã bắt đầu mưa. Chúng nó lục cặp kiếm áo mưa với ô ra trong lúc trú chân tạm dưới hiên một căn nhà. Đột nhiên, thằng Toàn giật mình kêu lên.
“Thôi rồi chúng mày ơi!” Toàn hấp tấp. “Tao quên là trời mưa, nên chẳng mang gì rồi!”
Bốn đưa kia đưa mắt nhìn nhau. Cái Như nói đầu tiên.
“Thế Toàn đi với Như đi. Như đưa Toàn đến nhà Toàn rồi Như sẽ về!”
Nghe xong, thằng nhóc vội vàng xua xua tay.
“Gì chứ? Nhà bà xa nhất trong cả bọn đấy! Thôi, bà mặc tôi. Ai đời con trai lại để cho con gái đưa về tận nhà bao giờ cơ chứ!”
Rồi nó quay sang Uyên, dò hỏi.
“Tao đi cùng mày nhé, Uyên?”
“Há?” Uyên hơi ngạc nhiên.
Giang gật gù.
“Nhà Uyên gần nhà thằng Toàn nhỉ?” Nó đưa mắt nhìn Uyên, cười. “Thôi, hôm nay mày mở lòng từ bi đi Uyên.”
“Giang nói đúng đấy Uyên à. Dù tụi này biết Uyên không được la cà, nhưng hết cách rồi. Mấy hôm nữa thi Bóng rổ cấp thành phố, Toàn ốm là nguy lắm.” Lại được cái Ly bơm thêm. Nó đưa tay ra hứng nước mưa trút xuống từ trên hiên nhà và rú. “Má ơi. Mưa to thế này…”
Cuối cùng, thằng Toàn tổng kết.
“Có gì tao gọi điện cho bố mẹ mày giải thích là đc mà!” Nó nhe răng cười.
Động lực tam phía thúc đẩy, Uyên không dám từ chối.
“Thôi đc rồi. Coi như để cảm ơn bọn mày đã nói hộ tao chiều nay vậy. =_=”
Nói xong, Uyên nhún vai. Thằng Toàn chỉ chực chờ có thế, rồi nó chạy đến đứng cạnh Uyên, đòi cầm ô. Uyên vứt cho Toàn cái ô, chào ba đứa kia rồi quay đi sang hướng khác, báo hại Toàn vừa chạy theo vừa lúng túng bật ô lên…
Chapter II
17h50’.
Mưa tầm tã và có vẻ không muốn dứt một chút nào. Những hạt mưa to, nóng, nặng nề rơi xuống, mang theo cái sự nặng trĩu của bầu trời. Không gian tối xầm lại. Không còn một tiếng động nào khác, ngoài tiếng mưa ầm ầm đổ xuống mặt đất.
Uyên và Toàn, giống như hai con người xa lạ mặc dù đang bước đi chung dưới một cái ô. Bọn nó chẳng nói gì với nhau. Chính xác là không biết nên nói gì. Bọn nó là bạn thân với nhau từ hồi còn đi mẫu giáo. Hai đứa quá hiểu nhau. Hiểu nhau hơn cả chính bản thân bọn nó hiểu về mình… Chợt, Toàn lên tiếng phá tan không khí yên ắng.
“Sắp đến nhà mày rồi. Tao té trước đây.” Nó nói, dáo dác nhìn xung quanh xem có chỗ nào có thể dừng chân trú tạm được không, đồng thời đút cán ô vào tay Uyên.
“Thằng hâm!” Uyên nheo nheo mắt, làm thằng Toàn phải quay mặt lại nhìn con bạn ngay lập tức. “Mày thích bị ốm để nhóm bóng rổ của trường tế sống tao lên à?”
Toàn cười.
“Làm sao tao dám! Mày bị tế thì cái gì đảm bảo cho tao không bị mấy đứa kia trừng trị nhừ thân hả?”
Uyên lè lưỡi đáp.
“Hờ, tao thề là cái Như nó sẽ không để yên đâu!”
“Cái gì?” Toàn giật mình nhảy cẫng lên, suýt làm bật ô ra khỏi tay Uyên. “Chẳng lẽ cái Như nó ghét tao lắm hả mày?”
Uyên lườm Toàn một cái rõ ư sắc bén.
“Mày giả bộ ngu ngơ đấy à? Đừng nói là mày không biết Như thích mày nhá!”
Thằng Toàn hơi sững người lại. Nó bước đi chậm hẳn. Cu cậu hơi cúi đầu xuống.
“Ngày trước, tao tỏ tình với Như rồi đấy. Nhưng hồi đó, Như kiêu lắm!” Toàn nhún vai, ngẩng mặt lên nhìn Uyên. “Cho nên, nó từ chối tao. Tao cũng hiểu. Còn giờ tao với nó là bạn. Thật sự tao đã hết thích Như rồi…”
“Trời ạ…!” Uyên thở dài cái ‘feuzzz’. “Mày đúng là ngốc nhất quả đất. Hồi ấy Như không muốn quen với mày là có lý do chính đáng cả đấy!” Nó đưa ra cái bộ mặt tiếc nuối thấy rõ. “Tại mày nói đột ngột quá, như không đoán trc’ đc nên hơi bất ngờ. Và nó cũng chưa sẵn sàng đến với mày. Nhưng mày cũng phải hiểu chứ? Một đứa con gái xinh xắn, tốt bụng, giỏi giang như cái Như cả đời này mày kiếm chắc cũng chẳng có ai đâu…”
“MÀY NÓI ĐỦ CHƯA??” Toàn gần như gào hẳn lên. “Tao không muốn nghe mày bênh vực cho Như thêm một lời nào nữa!”
Uyên mở to mắt trước thái độ của thằng bạn thân. Bầu không khí trong cái ô hình Maple Story của Uyên trở nên trùng xuống nặng nề. Không có một tiếng động nào ngoại trừ tiếng mưa rơi xuống ô, xuống con đường, xuống vỉa hè… Cái khung cảnh đó cứ tiếp diễn cho đến khi hai đứa đến trước cửa nhà Uyên. Thằng Toàn phải mở miệng.
“Mày vào nhà đi.”
Uyên chau mày đáp lại.
“Không. Đã giúp thì giúp đến cùng chứ. Để tao đưa mày về.” Rồi nó kéo tay thằng Toàn vào dưới ô.
Thằng nhóc không nói gì, mà chỉ lẳng lặng nghe lời Uyên không chút phàn nàn. Sau một hồi, không gian im ắng của hai đứa bị vỡ tan bở sự bắt đầu từ Toàn.
“Uyên à, tao xin lỗi, lúc này tao hơi nóng tính…” Nó vừa nói, vừa cúi gằm mặt xuống đất, ra vẻ hối lỗi.
Uyên ngó nhìn thằng bạn rồi nó mỉm cười.
“Bỏ đi! Tao không để bụng đâu.”
Được cái Uyên tha thứ, Toàn mừng như mở hội, nó liền ngoác miệng ra cười ngay.
“Ờ, thế không nói chuyện của Như nữa, nói chuyện của mày nhá. Giờ mày thích ai?”
“Nhiều lắm.” Uyên giơ hai bàn tay lên đếm. “Sasuke, Sessoumaru, Kakashi, Robin…”
“Dơ hơi!!” Thằng Toàn cáu ầm lên. “Ý tao là người thật cơ mà! Mày thích thằng nào?”
Uyên ra vẻ suy nghĩ một chút rồi đáp lại một câu nhỏ nhẹ.
“Chẳng ai cả…”
Uyên vừa dứt lời thì sấm chớp đùng đùng dội xuống không gian vốn chỉ toàn tiếng mưa, như thể phản ánh tâm trạng của Toàn lúc này.
Buồn bực. Thất vọng. Và hơi chút Tự ti.
Hai đứa bước đi chậm dần. Và thằng Toàn, nó phải lấy hết can đảm để dặn ra được một câu cuối cùng.
“Mày cũng không thích tao hả Uyên?”
Ngay trước khi Toàn dứt lời, một hồi sấm ầm ầm to hơn tiếng pháo, tiếng trống, tiếng loa mở hết volume, dội khắp không gian ẩm ướt hơi mưa, khiến nó vọng xa hơn, dài hơn, vang hơn bao giờ hết.
Uyên dừng chân. Toàn cũng đứng lại theo.
“Đến nhà mày rồi. Tao về đây. Bye.” Nói xong, Uyên quay về luôn, không kịp cho Toàn chào một tiếng.
Thằng Toàn sững lại. Nó lê vào dưới hiên nhà, đứng thẫn thờ. Nó không thể biết được rằng vừa nãy, Uyên cố tình né tránh câu hỏi quả nó hay tại Uyên không nghe thấy? Toàn bước lên phòng. Nó mở cửa sổ, nhìn theo từng bước chân nhanh nhẹn của Uyên trên vỉa hè mà trong lòng nó thấy nghẹn đắng.
…
Giá như chúng ta có thể đảo ngược thời gian để trở về quá khứ…
Giá như chúng ta mãi không bao giờ lớn lên…
Giá như chúng ta mãi là trẻ con…
Thì…
…
Sẽ không YÊU…
Sẽ không Ghen…
.
Như vậy thì vui hơn…
Vui thật vui…
Thật tự nhiên.
Trong sáng…
.
..
…
Chapter III
14h20’. Tại nhà của Ly. Cơn mưa từ chiều hôm qua vẫn miên man đến cả tối, đêm, sáng, và đến tận chiều hôm sau.
Ly và Như đang ngồi học nhóm. Cái giường ngủ của Ly hiện giờ đầy nhóc những sách và vở.
“Như à, mày làm thế có quá đáng quá không?” Ly chợt cất tiếng hỏi.
“Mày nói gì tao không hiểu?” Như nói hơi ngập ngừng đồng thời nhún vai.
Ly chép miệng.
“Cần quái gì phải giả bộ với tao? Tao thừa biết rồi!” Ly lấy hơi và nói tiếp. “Mày cố tình giấu tài liệu của cô dạy Hóa đi để đổ tội cho Uyên. Nhưng lại bị Toàn phát hiện ra. Cho nên nó đã bênh cái Uyên và lôi cái tên của mày ra.”
“Ừ. Và giờ tao bị Toàn ghét.” Như lên tiếng ngay mà chẳng tỏ ra thêm thái độ nào khác.
Ly thở dài sườn sượt như bà cụ non.
“Mày đúng là ngốc! Sao phải làm thế cơ chứ?”
Cố mỉm một nụ cười buồn, Như nói.
“Tao ngốc thật. Kết quả chẳng thành, lại còn bị Toàn ghét hơn…”
“Ờ, tại mày kiêu quá đi chứ!” Ly nheo nheo mắt ra vẻ thông thái. Nó giải thích trước khi Như có ý định phản bác lại. “Hồi xưa Toàn thích mày, mà mày thì không chịu. Xong giờ có hối cũng chẳng kịp nữa! Toàn
lại thích Uyên rồi.”
Vẫn nụ cười đau khổ ấy, Như đáp nhỏ.
“Tao biết chứ! Tao còn biết là Uyên chẳng hề thích Toàn nữa…” Không để cho Ly hỏi lại, Như lấy thêm một hơi rồi nói một lèo. “Tao biết hết chứ. Dù giờ Toàn không còn thích tao nữa nhưng tao cũng không có lý gì để từ bỏ. Thứ nhất là vì Uyên không thích Toàn. Và thứ hai, nếu Toàn có thể thích Uyên thêm lần nữa, thì tại sao lại không thể thích tao thêm lần nữa?”
Ly nhìn đống sách vở trên giường, nó gật đầu. Như lại tiếp tục nói. Có lẽ, hôm nay là cái ngày nó tâm sự nhiều điều nhất kể từ khi sinh ra.
“Tao không cần Toàn thích tao. Tao chỉ muốn trở lại năm lớp 6 thôi…” Như mông lung hướng ánh mắt sang phía cửa sổ. Cơn mưa tiếp túc réo rắt không nguôi, khiến cho người ta có cảm tường rằng đợt mưa này sẽ không bao giờ chấm dứt… “Mày nhớ không?… Đó là thời gian vui nhất của cả bọn. Thoải mái, tự nhiên, thẳng thắn với nhau. Không bí mật, không tình cảm riêng tư, không ghen tỵ, không ganh ghét với nhau… Tao thực sự, thực sự nhớ những năm tháng đó, Ly ạ…” Như đưa một tay lên chống cằm, dựa vào khuỷu tay xuống đùi, mắt nó mờ dần đi. “Tao chỉ tiếng quãng thời gian đó trôi đi quá nhanh. Khi tao nhận ra rằng nó đáng trân trọng đến mức nào thì nó đã trôi quá xa khỏi tầm tay rồi.” Quệt nước mắt, Như tiếp tục nhìn xa xăm, sâu vào trong cơn mưa như để hồi tưởng lại tất cả. “Còn một năm nữa thôi. À không… chưa đến một năm nữa thôi… Tất cả nhóm năm đứa bọn mình sẽ bị tách ra. Mày nhỉ?”
Một điều gì đó trong Như vỡ vụn. Nó không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ theo sự tự nhiên mà chảy ra. Không gì có thể ngăn cản những giọt nước mắt rơi xuống.
Ly bước đến ngồi cạnh Như. Nó vuốt tóc Như. Nó không an ủi Như, mả chỉ biết khóc theo.
…
…
..
..
.
.
Giá như có thể lật ngược lại đồng hồ cát…
Và đảo ngược lại thời gian…
Thì chúng ta, sẽ lại vui như ngày xưa…
Bọn mày nhé…!
…
P.S: TAO YÊU BỌN MÀY LẮM!